Trần Đức Tín
CHẤM THÊM MỘT NÉT
chuồn chuồn đậu bãi mía xanh
chấm thêm một nét: vàng hanh quê nghèo
bướm ngủ nướng ru cánh bèo
chấm thêm một nét: em theo nhà chồng
sen hồng che nắng lòng tong
chấm thêm một nét: con ong biết buồn
nghiến răng ếch ăn trăng suông
chấm thêm một nét: mưa tuôn mái nhà
mèo lười đi chợ đường xa
chấm thêm một nét: bà tìm cây roi
võng trưa đưa cải lên trời
chấm thêm một nét: rã rời rau răm
hò ơi… chim cá bặt tăm
chấm thêm một nét: lặng câm, rồi buồn.
TA CÓ NGƯỢC VỀ HƯỚNG NHAU KHÔNG?
bàn chân rơi xuống lòng đường
tự biết mình còn nỗi đau rất thật
những ngày thấy thiếu một bàn tay
như mây thiếu sông
rừng, cây thiếu lá
ta có ngược về hướng nhau không
mắt anh buồn như núi
ta sẽ về dỗ lại đất ông cha
dù mầm xanh vừa chết hụt
dù đầu sông đã tắt thở, đôi lần
ngày kiệt cùng trên môi anh vẫn hát
ta có ngược về hướng nhau không ...?
CÒN TÔI LÀ ĐỂ EM THƯƠNG
nằm bệnh giữa đồng bằng
nghe đau bầm gót chân
sợi tóc hai mươi tuổi
rơi lại bờ vàm cỏ
tiếng chim nào quên tên
đêm gọi sông về nguồn
em - đôi lúc, tôi để quên
trên con đường đến lớp
thức cạn đêm đồng bằng
thấy nỗi buồn cửu long
còn thở là để nhớ
còn tôi là để em thương.