Chi tiết - Hội văn học nghệ thuật

 

Truyện ngắn : Cặp nhẫn cưới - Hạt Huyền

Ngày 13:43:41 20-09-2023 - Lượt xem: 140

  - Hôm nay làm việc xong anh có tiệc với cơ quan. Em đừng gọi anh nghen! Lần trước em gọi làm anh phải trả hơn hai triệu.

   Vừa nói xong anh đã nổ máy phóng xe đi. Chị lẳng lặng nhìn theo rồi khẽ buông một tiếng thở dài. Đây không phải lần đầu anh nói câu “đừng gọi cho anh. Anh bận. Anh có việc”. Các nhà khoa học sáng tạo ra cái điện thoại, sóng wifi để rút ngắn khoảng cách giữa người này với người khác, rút ngắn khoảng cách nhớ thương, giúp tiết kiệm thời gian, công sức mà vẫn đảm bảo công việc thuận lợi.

     Lúc mới yêu, chiếc điện thoại réo liên tục, rôm rả cả ngày. Đi làm về, chưa kịp rửa tay, anh đã gọi cho chị. Đêm đến, nỗi nhớ bùng lên, anh gọi điện cho chị. Giờ giải lao, anh lại gọi điện. Sáng sớm mới vừa mở mắt, việc đầu tiên của anh là gọi điện cho chị,... Chiếc điện thoại hoạt động hết công suất. Có khi anh vừa sạc pin vừa gọi bất chấp lời cảnh báo của nhà sản xuất. Nhiều khi chị phát bực vì sáng sớm chị vừa gấp rút sửa soạn đi làm vừa phải trả lời anh. Nhiều khi giữa đêm khuya cả nhà đang ngon giấc lại bị đánh thức bởi những cú điện thoại trái khoáy của anh. Nhưng khi người ta yêu thì “ngày ngắn vô cùng không đủ để nhìn nhau”. Tình yêu bất chấp những quy tắc thông thường.

      Chiếc nhẫn cưới đeo vào tay nhau là lời thỏa thuận từ nay sẽ thuộc về nhau, là đã chọn đời nhau làm dấu chấm. Khi câu cá thì con cá hụt bao giờ cũng là con cá to còn con cá câu được sao mà nhỏ đến vậy? Anh là một người rất lạ lùng! Dường như đối với anh việc lập gia đình và việc chăm lo cho sự nghiệp là hai việc tách bạch nhau. Khi đã đạt được mục tiêu thứ nhất rồi anh sẵn sàng lơ đi đi chinh phục mục tiêu thứ hai. Nhưng với chị thì khác. Người phụ nữ không ngừng khao khát tình yêu. Hôn nhân chỉ là khởi đầu của tình yêu. Chị hi sinh những thú vui tụ tập với bạn bè để giành toàn thời gian chăm sóc tổ ấm. Xong việc ở cơ quan chị tất tả chạy ào ra chợ mua rau, cá về để nấu bữa cơm nóng sốt rồi đợi anh về ăn. Nhà có tủ lạnh nhưng chỉ để nước uống, bia và vài món nhấm anh thích. Chị muốn rau phải thật tươi, thịt phải thật nóng, cá phải đang bơi, tôm phải nhẩy tanh tách để bữa cơm thật ngon lành. Anh rất thích và tự hào vì vợ vừa xinh xắn vừa đảm đang.

    Bé Vy ra đời cũng là lúc anh được thăng chức trưởng phòng. Một mình chị vừa phải nuôi con nhỏ vừa phải dọn dẹp nhà cửa. Anh chỉ xin nghỉ được ba ngày để túc trực trong bệnh viện rồi lại đi làm. Bà nội, bà ngoại chăm sóc tận tình nhưng chị thấy lòng vô cùng trống trải. Chị tự nhủ lòng: anh là người có chí, anh chăm lo cho sự nghiệp. Vậy thì mình nên mừng mới phải.

 - Sao giờ này anh chưa về?

 - Anh đã ăn gì chưa?

- Anh ơi con bị sốt.

- Anh mua dùm em miếng dán hạ sốt cho con.

   Những cú điện thoại của chị đều gọi cho anh vào khoảng chín giờ tối . Ánh đèn đường hiu hắt. Mưa rây rây lạnh lẽo đến tái tê. Chị ôm con từ tầng hai ngóng xuống đường, lắng nghe từng tiếng xe, lòng ngập tràn lo lắng. Con sốt chị chẳng biết nhờ vào ai. Đầu máy bên kia anh cất giọng lè nhè. Chị nghe hình như anh nói gọi bà nội giúp, anh còn bận lắm. Bất chợt chi nghe môi mình mặn đắng , sóng mũi cay sè.

    Anh về lúc gần nửa đêm. Bé Vy đã đỡ sốt đang mệt mỏi thiếp đi, Chị mới ngả lưng được một lát thì tiếng anh quát tháo ầm ĩ:
   - Sao cô cứ gây phiền phức cho tôi vậy? Đang yên đang lành lại phải chi hơn ba triệu.

    Chị không hiểu chuyện gì, trong óc tự kiểm điểm lại những việc mình đã làm. Tháng này chị không mua sắm quần áo hay mỹ phẩm gì. Chị cũng không xài hoang phí đồng nào. Vậy tại sao vì chị mà anh tốn hơn ba triệu? Chị trân trối nhìn anh tỏ ý không hiểu.

   - Đầu óc cô chậm tiêu lắm. Cả đám bạn đang ngồi nhậu. Tất cả điện thoại đều gom lại để giữa bàn. Vợ thằng nào gọi trước thì thằng đó phải trả tiền chầu nhậu. Đang sắp sửa chung cuộc rồi thì xui xẻo gì đâu!

     Anh vò đầu, hoa tay múa chân tỏ vẻ khó chịu. Chị hiểu rồi. Chị chỉ lặng lẽ nằm xuống kế bên con, lắng nghe hơi thở đều đều của con rồi chìm vào giấc ngủ

    Chị hiểu mình giờ như loài hoa dại, phải tự mình cắm rễ  sâu vào đất, tự mình lấy nước mắt rửa sạch những muộn phiền của chính mình. Khi mỏi  thì ngồi xuống nghỉ một lát rồi lại tự đứng lên và bước tiếp. Khi vui thì tự tỏa hương thơm ngát trong lòng mình. Cũng may mà chị có công việc, nếu không chị sẽ sống cuộc đời như cây tầm gửi, sẽ dựa vào cây thân chủ sẽ phải xem nét mặt của chồng mà sống.

     Một lần anh từ cơ quan về, đổ ào xuống giường như cây chuối bị bão làm bật gốc. Chị vô tình nhìn những dòng tin nhắn qua zalo điện thoại của anh. Tim chị như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt sắp vỡ vụn. Những dòng nhắn tình tứ mùi mẫn của một nữ đồng nghiệp. Chị hiểu được hai người họ vừa đi liên hoan và karaoke với nhau. Tay chị run run, mắt chị nhòa lệ, chị cố kìm nén tiếng khóc chỉ chực vỡ òa ra. Chị không la hét, không nổi giận, không chửi bới để thỏa mãn sự đau khổ. Cầm điện thoại của nah, chị run run nhắn cho nữ đồng nghiệp kia. Làm xong cái nghĩa vụ phải làm để giữ gìn tổ ấm gia đình cho con, chị xóa tất cả tinh nhắn.Chị thấy lòng bình thản trở lại. Chị tự nhủ lòng mình sẽ không khóc nữa.

   Hôm sau anh đi làm về sớm hôm ngày thường. Không say xỉn nhưng có vẻ buồn. Chị không ngạc nhiên. Vẫn tỏ thái độ bình thường như chưa hề biết gì về bí mật phản bội của anh.

     Bé Vy đến tuổi đi nhà trẻ. Chị rảnh rỗi hơn. Sau giờ làm, chị thong thả đến phòng tập gym và cà phê với mấy chị cùng cơ quan. Có hôm vui chân, chị dạo bộ một mình trên đoạn đường rực sắc tím bằng lăng- Con đường mà hồi yêu nhau anh nắm tay chị đi mỗi ngày. Chị vui vè nhìn những đôi nam nữ đứng tựa vào nhau tình tứ  chụp nh.

 - Ê! Cô bé! Đợi anh theo với!

   Chị mỉm cười nhìn những cánh bằng lăng mỏng manh rải đày lối đi. Một anh chàng mang kính cận từ phía sau vượt lên trước mặt chị. Trước ngực anh lủng lẳng chiếc máy ảnh.

  - Cô bé! Em làm người mẫu cho anh được không? Anh đang cần những bức ảnh con đường bằng lăng để đăng báo.

  - Người mẫu? Tôi?

      Chị tròn mắt ngạc nhiên vì lâu lắm rồi mới nghe tiếng một chàng trai gọi mình là cô bé. Chị thấy muốn khóc. Eo ôi! Giá mà anh ấy biết mình là cô bé một con.

       Chị vui vẻ đồng ý chỉ đơn giản vì chị cũng thích chụp ảnh. Giữa hai hàng bằng lăng dịu dàng sắc tím, chị trong chiếc đầm trắng nhẹ nhàng dạo bước, mái tóc đen nhánh bay bay trong nắng chiều. Khung cảnh đẹp đến nao lòng. Anh chàng nhiếp ảnh gia cho chị xem những bức ảnh vừa chụp được và xin chụp chung với chị một tấm. Chiếc máy ảnh được cài chế độ tự động và đặt trên đám cỏ. Rất tự nhiên, anh nắm tay chị và thong thả dạo bước dưới hàng bằng lăng. Chị cảm thấy như trở về bốn năm trước, thuở con tim vừa chớm xao động vì yêu. Một phút như say rồi chợt chị sực tỉnh dậy ngay. Chị nhớ đến giờ phải đi đón bé Vy. Chị vuột khỏi tay anh chàng nhiếp ảnh gia và đi như chạy về hướng nhà trẻ.

      Về nhà. Chị ngạc nhiên khi thấy anh đã về nhà và đang vo gạo chuẩn bị cắm nồi cơm. Một rổ rau cải mơn mởn đã được rửa sạch và cắt ngắn. Anh hỏi:

    - Em trồng rau hồi nào mà tốt dữ vậy? Lúc nãy anh mới lên sân thượng, thấy đủ loại rau. Cây ổi và cây đu đủ trồng trong chậu nhìn mê quá. Trái sắp chín rồi.

     Chị vốn con nhà nông nên thích trồng trọt. Từ hồi mua được nhà, chị nói với anh ý định làm một khu vườn trên sân thượng. Anh ậm ờ rồi cho qua. Những ngày thứ bảy, chủ nhật, chị mua thùng xốp rồi khệ nệ mang đất, rơm mục, phân trùn quế lên tận sân thượng. Tự tay chị làm đất, gieo hạt giống và tưới nước ngày hai lần. Anh không hề biết khu vườn bí mật đó vì anh đi từ lúc tờ mờ và về khi đã gần khuya. Chị đã quen một mình, quen tự giải quyết từ việc lớn đến việc nhỏ. Nền nhà tắm bị sụp, chị tự mua xi măng, cát về trộn và lát lại. Bóng đèn bị hư, chị gọi thợ điện lại sửa. Vòi nước bị rò rỉ, chị tự mua về thay. Chị đau dạ dày, tự chị bắt tắc-xi đến bệnh viện nội soi... Chị biết rằng có những nỗi đau tự mình phải chữa khỏi chớ không thể nhờ vào ai được, cho dù người đó được gọi là chồng. Chị trở nên mạnh mẽ và bình thản.Chị quen xem anh như một người khách trọ khó tính mà mình phải phục vụ.

       Anh nhìn chị không chớp mắt và tỏ vẻ lạ lẫm. Trong chiếc đầm trắng, chị thon thả và xinh như một nàng công chúa. Anh nắm bàn tay gầy gầy của chị đưa lên môi hôn. Bất chợt anh nhận ra chiếc nhẫn trên tay chị đã không còn.

      - Chiếc nhẫn đâu rồi? Sao em không đeo nó?

      Giọng anh nghiêm khắc như một mệnh lệnh. Chị nhớ lại tháng trước lúc giặt đồ, ngón tay chị quá mảnh mai nên chiếc nhẫn đã trôi tuột ra. Chị đặt vào hộp rồi để ở bàn trang điểm. Nhìn lại tay anh cũng trống trơn, chị hỏi:

   - Còn nhẫn của anh đâu?

    Anh lúng túng gãi đầu như lo sợ chị nhìn thấu tâm tư:

   - Anh...cởi nó ra rồi vì nó siết tay anh quá chặt. Em biết đó...Anh tăng lên bảy mươi kí rồi.

   Chị nhìn lại thân hình anh. Cơ thể rắn chắc ngày nào giờ phát phì bệu ra những mỡ. Vòng bụng như phụ nữ có thai năm tháng. Bàn tay thư sinh gầy gầy ngày xưa giờ no tròn như nải chuối. Nhưng không phải vì chiếc nhẫn quá chật mà anh tháo nó ra. Sự thật là anh không thích sự trói buộc, anh muốn được tự do như thời độc thân, được các bóng hồng theo đuổi. Anh cất nó vào ví xem như vật phong thủy để hút tiền.

      Anh chạy đi lấy ví, chị đi nhanh đến bàn trang điểm. Cả hai cùng hồi hộp như lo sợ sắp mất đi điều quý giá thiêng liêng. Hai chiếc nhẫn vẫn còn y nguyên như buổi đính hôn bốn năm về trước nhưng bây giờ chẳng ai đeo vừa. Với chị thì nó rộng quá. Với anh lại chật quá. Nhìn thân thể mảnh mai của chị, anh bỗng bật lên tiếng nấc. Anh ôm chị vào lòng trào dâng lên bao nỗi thương yêu. Hôn nhân đã rút rỉa chị đến hao mòn tội nghiệp. Hôn nhân đã bù đắp cho anh ngày càng giàu có dày dặn. Trước kia anh ăn cơm đường cháo bụi. Từ khi kết hôn anh luôn được chăm sóc đủ đầy. Trước kia anh sống mơ hồ, không nghĩ nhiều đến theo đuổi mục đích. Hôn nhân đã giúp anh nhìn rõ mục tiêu. Những khi anh chệch hướng luôn có người đứng sau nhắc nhở. Vậy mà anh đã cau có khó chịu mỗi khi chị gọi điện. Anh đã làm gì cho vợ, cho con? Cặp nhẫn nằm trên bàn như chứng nhân cho thời khắc thiêng liêng trọng đại của hai người, chứng nhân cho lòng họ vẫn còn hướng về nhau.

       Sáng hôm sau, anh lái xe đưa bé Vy đi nhà trẻ và đưa chị tới cơ quan. Mở cửa xe cho chị xuống, ánh mắt anh da diết hò hẹn:

      - Trưa anh đến đón em đi ăn.

   Ngập ngừng một lát, anh tiếp:

         - Rồi mình đi làm cặp nhẫn mới nghen!

   Chị mỉm cười, thấy tim mình đập nhanh.


Đang online: 1
Hôm nay: 54
Đã truy cập: 17859